Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Phát hiện một bài thơ Hàn Mặc Tử

Tình cờ trên một tờ báo rất cũ mà một bạn đang đọc tại thư viện, tôi thoáng thấy bài thơ này, do nó gắn với tên tác giả Hàn Mặc Tử. Có cảm tưởng như bài này chưa nằm trong số thơ ca Hàn Mặc Tử được tìm lại in lại trên sách báo vài chục năm trở lại đây. Tức là đây có thể là một bài thơ mới phát hiện được của Hàn thi sĩ. Phải chăng là như vậy?

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Nghiệp cầm ca



Đa đoan cái kiếp cầm ca
Ồn ào tiếng nhạc phòng trà đêm đêm
Bụi trần đã nhuốm thân em
Vô loài ca xướng miệng đời trách chê
Thương vay khóc mướn thảm thê
Liêu trai giọng hát tái tê cõi lòng
Màn nhung hờ hững vội buông
Mình em quạnh vắng nỗi buồn trĩu vai
Nỗi niềm biết tỏ cùng ai
Trăng tàn hoa tạ phố dài đơn côi

Nghiệp cầm ca bấy nhiêu thôi
Mang thân kỹ nữ liệu trời có thương?

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

1000 ca khúc Thăng Long - Hà Nội

Nhà thơ, nhạc sỹ Nguyễn Thụy Kha
NTT: Nguyễn Thụy Kha như một từ điển sống về ca khúc Việt. Mỗi lần hỏi anh bất ngờ về một ca khúc xa xưa nào đó, anh đều đọc vanh vách lời ca và có thể hát lên ngay lập tức. Anh đã tuyển chọn nhiều tập ca khúc, và lần này, anh cho ra mắt tuyển tập “1000 ca khúc Thăng Long - Hà Nội”. Dưới đây là cuộc phỏng vấn anh về cuốn sách đó, do nhà báo Vũ Quỳnh Trang thực hiện.

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Tùy bút Băng Sơn

Băng Sơn là một trong những nhà văn có nhiều bài viết về Hà Nội và văn hóa Việt, và cũng là một trong số ít người có những bài viết cực hay về Hà Nội. Tùy bút Băng Sơn giàu chất thơ, đầy tình yêu, mến thương với Hà Nội. Có lẽ ông sinh ra để viết Hà Nội. Tôi còn nhớ những lần đi học, được đi dưới những con đường rợp bóng cây xanh như phố Bà Triệu, phố Huế, đường Phan Đình Phùng, đắm mình trong hương thơm của hoa sữa ven đường Nguyễn Du, lang thang bên hồ Hoàn Kiếm như tìm hình bóng một mỹ nhân bỏ quên chiếc trâm cài trên bờ cỏ rối, hồi cổ một ký ức xa xăm trong những lần dạo mát quanh hồ Tây, xuýt xoa hít hà khi ăn một bát phở nóng, chạm nhẹ vào những hạt mưa bụi lất phất bay như lời tự tình đôi lứa hoặc là cơn gió lạnh đầu mùa chỉ khiến cho ai đó quàng thêm một chiếc khăn ấm khi đi ra đường,... Hà Nội vẫn còn những vẻ đẹp như vậy. Không phải là vẻ đẹp rực rỡ, tươi mát như Sài Gòn, không e ấp, trầm mặc như Huế và cũng không rắn rỏi, trẻ trung như Đà Nẵng. Hà Nội là một vẻ đẹp riêng, vẻ đẹp của một người con gái duyên dáng và khéo léo, mà chỉ cần một chút trang điểm nhẹ nhàng trên khóe mắt bờ mi đã đủ khiến cho người đàn ông không thể hững hờ. Vẻ đẹp như thế được nhân lên rất nhiều lần dưới ngòi bút tài hoa của Băng Sơn.

Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010