Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Kính gửi nhà thơ Đặng - Trần


Bài thơ này tôi viết cách đây cũng đã khá lâu, để cảm tạ tấm lòng của hai người thầy của tôi, hai tâm hồn thi sĩ Đặng - Trần khi họ tặng tôi tập thơ in chung "Tri âm". Sắp tới ngày nhà giáo Việt Nam (20.11), tôi post bài thơ để nhớ lại một kỷ niệm đẹp về tình thầy trò. Xin dùng entry này mến chúc các thầy cô giáo trên mọi miền đất nước tiếp tục sự nghiệp trồng người đầy vinh dự và thách thức, xứng đáng là điểm tựa tinh thần, là những "người lái đò thầm lặng" của nhân dân...
---------------------------------

Thơ - Người tôi mới đọc xong
“Tri âm” nóng hổi vẫn cầm trên tay
Đọc Thơ mà thấy lòng say
Tình ai gửi đến nhận đầy tình ai

“Cỏ lau” sao vẫn vẫy hoài
Để tôi mãi nhớ thương người “Nắng quê”
Giọt thu rớt tím bờ đê
Chăn trâu cắt cỏ lối về “Hoa sim”

Tìm em như thể tìm chim
Không em phải ngắm trăng suông một mình
“Võng Lan” có biết cho tình
Thi nhân chở gió tìm hình trăng trôi

“Xế chiều như quả táo rơi”
Hồn thơ “Lắng đọng” cõi người tài hoa
Dù cho bão táp mưa sa
Kim - Lan tình thắm nghĩa đà đậm sâu
“Chiêm bao” chẳng lọ sang giầu
“Đơn côi” “Một chút” bạc đầu ai ơi !

Dẫu đời lắm lúc chơi vơi
Cũng xin đừng để tiếng cười vút bay
“Nhắn ai” “Mong” gặp có ngày
Rượu - Thơ nghiêng ngả cho say tâm tình…


Ngày đầu xuân năm 2008
Kẻ hậu sinh họ Trịnh

-------------------------------------------------------
Những chữ trong dấu " " là tên những bài, câu thơ trong tập thơ "Tri âm" của hai tác giả Đặng - Trần

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

Chí làm trai


Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông
--- Nguyễn Công Trứ ----

Chim bằng tung cánh vượt trời Đông
Đạp gió sang Tây rực nắng hồng
Nam bắc tung hoành cho thỏa chí
Trai hùng há chịu cảnh ngồi không
Cơ đồ gây dựng cần nhân kiệt
Nhiệt huyết một lòng với núi sông
Giúp nước, giúp đời, nâng dân trí
Mỏi mong đất Việt sớm hóa Rồng

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Có một nhà thơ tên là Trịnh Công Sơn

Chân dung Trịnh Công Sơn. Họa sỹ: Ba Tỉnh
 "Ta mang cho em một đóa quỳnh/Quỳnh thơm hay môi em thơm..", một kẻ giang hồ bước vào khu vườn thơm cỏ lạ đầy đam mê và ngây dại. Sau đó thì hắn biết rằng "Môi nào hãy còn thơm/Cho ta phơi cuộc tình/Tóc nào hãy còn xanh/Cho ta chút hồn nhiên" khao khát và tinh khôi. Tuồng như còn chưa đủ " Mười năm xưa đứng bên bờ dậu/Đường xanh hoa muối bay rì rào", hắn lang thang cùng với "Lùa nắng cho buồn vào tóc em/Bàn tay xôn xao đón ưu phiền" để rồi bàng hoàng chợt nhận ra "Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ/Ôi những dòng sông nhỏ/Lời hẹn thề là những cơn mưa". Tuyệt vọng và buồn chán, hắn rẽ ngang vào một gốc cây nhỏ trong vườn, gọi một tiếng chim làm bầu bạn, hái một chiếc lá để tơ vương, soi mình dưới làn nước xanh trong và lặng lẽ thấy rằng "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi/Để một mai tôi về làm cát bụi" và "Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt/Rọi suốt trăm năm một cõi đi về". Cũng đành phải vậy thôi, vì khu vườn mà hắn đi vào chính là vườn Thơ của một thi sĩ tài hoa, người nghệ sỹ mang tầm vóc thế kỷ - Trịnh Công Sơn.