Đêm phương xa nghe giọng
hò xứ sở
Nôn nao lòng dạ nhớ quê
hương
Mẹ ơi! Giờ này Người
đã ngủ
Hay vẫn còn thao thức
vì con
Thương quê hương thương bãi
bồi bến lở
Cánh diều buồn đọng gió
chênh chao
Triền đê nghèo khát vạt
nắng xanh xao
Tuổi thơ ngọt oằn vai
người thiếu phụ
Thương quê hương thương ngập
mùi biển cát
Lo miếng cơm rấm rát
giọt mồ hôi
Buổi chia tay chợt đắng
chát bờ môi
của những người con
“hào quang tứ xứ”
Thương quê hương thương nhịp
cầu tre nhỏ
Câu vọng cổ sầu thả một
tiếng ầu ơ
Em đợi chờ ai trong vần
thơ viễn xứ
Điển điển bồi hồi sáo
sậu ngây ngô
Yêu quê hương yêu bài
ca nước Mẹ
Ký ức nhọc nhằn trên vầng
trán của Cha
Con thèm muốn được
hôn lên màu đất
Suốt cuộc đời con
mãi gọi: Quê ơi!