Đáng ra thì tôi không có ý định viết bài này để nhắc lại về một cuộc thi hết sức vui vẻ của sividuc, bởi đã có quá nhiều những tay viết, tay máy chuyên nghiệp làm việc đó rồi. Nhưng mà khi nhìn lại những hình ảnh và thước phim về cuộc thi này, thì cứ khiến trong mình như có gì đó không yên và vì thế, nó buộc mình phải cầm bút và ghi lại những cảm nhận cá nhân. Cảm nhận của một người trong cuộc. Cảm xúc của một người đứng ngắm cuộc thi từ xa, hơn là được trực tiếp theo dõi từ đầu tới cuối.
Ý
tưởng về cuộc thi này bắt đầu từ anh Nguyễn Văn Minh, chủ nhà hàng Việt
Phố (TTTM Đồng Xuân), khi anh trao đổi với Tiến Thành, chủ tịch Hội
sinh viên Việt Nam tại Berlin-Potsdam. Sau đó thì Thành bàn lại với
chúng tôi và mọi người đồng ý cho vào trong chương trình hội trại
sividuc 2013. Cho vào vậy thôi, chứ có ai hình dung ra cuộc thi nấu ăn
sẽ như thế nào đâu. Từ cách thức thi, chuẩn bị dụng cụ, nguyên liệu, bố
trí sân khấu,… chưa từng ai có kinh nghiệm về việc này cả. Ấy vậy mà vẫn
cứ nhận làm. Đúng là điếc không sợ súng.
Rửa bát đĩa sau giờ thi
Qủa thật, khi vào công việc cụ thể mới thấy ôi chao sao mà lắm thứ phải lo thế. Bàn ghế này, nồi niêu xoong chảo này, loa đài này… Từng đó việc mà chỉ có vài người thì sao mà làm xuể. Nghĩ vậy thôi nhưng rồi một ban tổ chức cuộc thi cũng nhanh chóng được thành lập. Toàn những chị em có kinh nghiệm bếp núc cả. Phần khó nhất của cuộc thi là nguyên vật liệu được nhà hàng Việt Phố tài trợ nên cũng đỡ lo phần nào. Loa đài lại được anh Quang Ngọ cho mượn nữa. Như thế là hai việc quan trọng đã được giải quyết.
Những
việc còn lại như xây dựng cách thức thi, thể lệ, thiết kế banner,
poster, mượn dụng cụ làm bếp,… mỗi người giúp một tay nên cũng được xử
lý nhanh chóng. Đúng là làm việc hội đoàn, phong trào thì sự nhiệt tình
có lẽ là yếu tố số một để khiến cho mọi việc được giải quyết. Và cũng dễ
khiến cho con người ta thêm gắn kết hơn, bởi có qua giao lưu chia sẻ
thì mọi người mới hiểu nhau thêm được.
Giờ G cũng điểm…
Lúc tôi đến TTTM Đồng Xuân thì vẫn thấy mọi việc còn ngổn ngang, chưa ra đâu vào đâu cả. Chết thật, chỉ còn hơn tiếng đồng hồ nữa là cuộc thi bắt đầu mà chưa banner, chưa bàn ghế, chưa dụng cụ thì thi thố cái gì. Nhân lực thì mỏng, đàn ông con trai tham gia bóng đá cầu lông hết cả. Tàu xe cuối tuần ở Berlin thường rất vớ vẩn nên mọi người hay bị chậm giờ. Chị Chính, trưởng ban tổ chức, cứ đi ra đi vào, mặt mày méo xệch. Ấy thế mà mọi việc vẫn đâu vào đấy cả, cứ như là Trời thương nên giúp mình vậy. Anh Sỹ thì treo banner, anh Bình già nối đường nước và điện ra ngoài, Hiếu, Thủy và các anh em khác kê bàn ghế và phụ trách âm thanh, chị Nghiêm phân chia dụng cụ cho các đội,… Kể ra thì cũng có những lời càu nhàu, ì xèo này kia vì thi thoảng có những lỗi kỹ thuật nhưng rồi cuối cùng ai cũng vui vẻ cả. Dĩ hòa vi quí là truyền thống của sividuc mà.
Ảo tung chảo
Đúng
giờ Ngọ, cuộc thi bắt đầu. Dẫn chương trình là anh Hùng Vương và cô em
gái miền nam xinh đẹp Ý Nhi. MC Vương là một giải pháp "chữa cháy” vào
giờ chót của cuộc thi, bởi người trong ban tổ chức không còn ai nữa.
Cũng bởi chương trình hội nghị và gala tối hôm trước mọi người đã thấm
mệt. Nhưng anh Vương và Ý Nhi đã hoàn thành rất tốt vai trò của mình,
góp phần không nhỏ làm nên thành công của hội thi. Lúc trên đường về,
chị Chính và tôi nói với nhau: "Anh Vương là phát hiện lớn nhất của hội trại lần này”. Khen phát cho sướng.
Tham
gia cuộc thi lần đầu tiên được tổ chức này có 6 đội thi. Đội nào cũng
khéo tay cả. Nhìn các đội chạy thật nhanh đi chợ, rồi lại say sưa thái
thái chặt chặt, tôi không khỏi thán phục bởi chỉ mới hôm qua thôi, họ
còn là những cô Tấm, cô Cám, bà mẹ dì ghẻ hay là những ca sỹ, diễn viên
múa trên sân khấu gala, thì hôm nay đây, họ lại là những người phụ nữ
nội trợ đảm đang, khéo tay hay làm. Đúng như MC Vương đã nói, nếu anh
chàng nào muốn chọn vợ thì phải vào đây, thì sẽ tìm được người như ý.
Ngon chưa nào
Đến
lúc mọi thứ đã xong. Các món ăn đều được trình bày rất ngon mắt. Mùi
thơm lan tỏa trong gió thu nhè nhẹ. Ban giám khảo bắt đầu chấm điểm và
các đội phải thuyết trình về món ăn của mình. Có đội bị hỏi khó nên
trình bày chưa thuyết phục lắm. Nhưng cũng có đội, như ban văn nghệ của
sividuc chẳng hạn, trình bày rất trôi chảy, lưu loát và tự nhiên. Đã thế
trưởng nhóm là Phương Nhã còn đọc thơ trong lúc thuyết trình, đến nỗi
tôi ở tận Halle 1 mà vẫn còn nghe rõ. Ngoài ra, món ăn của đội này ngon,
nhiều người đã nếm thử trong lúc chờ đợi. Thế nên đội này giành giải
thuyết trình hay nhất và giải ba của cuộc thi cũng là hợp lý thôi.
Thuyết trình như thế này làm gì mà chả nhất
Đội Potsdam và món cơm chiên hải sản ăn kèm salat
Đội Ham burg
Đội Potsdam và món cơm chiên hải sản ăn kèm salat
Đội Ham burg
Blablaok, đến từ Flensburg
Đội Leipzig
Đội Cơm nắm - Berlin
Trong không khí nồng ấm của các cô chú trong cộng đồng người Việt
Có đội thì mua nguyên liệu rất tiết kiệm, như đội Cơm nắm Berlin, chỉ khoảng 13 euro (trong khi BTC cho phép tới 40 euro) và họ làm món cơm phỏng theo món Hamburger nổi tiếng. Có đội như Hamburg thì làm tới 6 món, trình bày đẹp mắt và ăn lại rất ngon. Có đội như Leipzig thì thực hiện rất nhanh, còn thừa tới 15 phút. Mỗi đội mỗi vẻ, khó mà tả hết được. Cuối cùng, đội Hamburg giải nhất, đội BlaBlaOk giải nhì và đội ban văn nghệ giải ba. Sản phẩm của tất cả các đội đều được liên hoan tại chỗ cả. Xen lẫn với cuộc thi là lời ca tiếng hát, là những điệu múa truyền thống và hiện đại của anh chị em sinh viên và bà con cộng đồng.
Sau
hơn 3 tiếng đồng hồ, cuộc thi cũng kết thúc trong những tiếng cười,
niềm vui vỡ òa của tất cả mọi người. Ngay đối với chúng tôi, những người
tổ chức, cũng không nghĩ rằng cuộc thi sẽ diễn ra vui vẻ và hào hứng
đến thế. Quan trọng nhất là qua cuộc thi và qua hội trại sividuc, mọi
người lại có cơ hội để giao lưu, gặp gỡ với nhau và từ đó thêm gắn bó
cùng nhau trong cuộc sống. Bởi muộn và đường xa nên bọn tôi không thể
kịp ra sân bóng đá để chia tay các đoàn tham dự hội trại được. Đành mượn
bài viết này để gửi lời tri ân tới tất cả anh chị em trên khắp nước Đức
đã không quản đường xá xa xôi tới tham dự hội trại. Chính các bạn đã
tạo nên thành công của hội trại sividuc 2013. Chính các bạn đã là động
lực để tổ chức được một hội trại thành công như vậy.
Trên đường về, nhìn những vạt nắng cuối chiều xa xa còn vương trên những lùm cây ven đường, tôi lại chợt nhớ tới mấy câu trong ca từ của Trịnh: "Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng/Để làm gì em biết không/Để gió cuốn đi”. Ừ nhỉ, trong cái hỗn độn vô thường của vũ trụ, có cần gì đâu nhỉ, ngoài một cái Tâm, một tấm lòng với đồng loại và cuộc đời. Bởi, tất cả chỉ là phù du, và, cũng chỉ để gió cuốn đi mà thôi…
Trên đường về, nhìn những vạt nắng cuối chiều xa xa còn vương trên những lùm cây ven đường, tôi lại chợt nhớ tới mấy câu trong ca từ của Trịnh: "Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng/Để làm gì em biết không/Để gió cuốn đi”. Ừ nhỉ, trong cái hỗn độn vô thường của vũ trụ, có cần gì đâu nhỉ, ngoài một cái Tâm, một tấm lòng với đồng loại và cuộc đời. Bởi, tất cả chỉ là phù du, và, cũng chỉ để gió cuốn đi mà thôi…
Trịnh Quốc Dũng
Một số hình ảnh của cuộc thi:
Bình yên
Trao giải cho các đội
Niềm vui chiến thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét