Đáng ra thì tôi không có ý định viết bài này để nhắc lại về một cuộc thi hết sức vui vẻ của sividuc, bởi đã có quá nhiều những tay viết, tay máy chuyên nghiệp làm việc đó rồi. Nhưng mà khi nhìn lại những hình ảnh và thước phim về cuộc thi này, thì cứ khiến trong mình như có gì đó không yên và vì thế, nó buộc mình phải cầm bút và ghi lại những cảm nhận cá nhân. Cảm nhận của một người trong cuộc. Cảm xúc của một người đứng ngắm cuộc thi từ xa, hơn là được trực tiếp theo dõi từ đầu tới cuối.
Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013
Vào bếp với sividuc - Nơi hội tụ những niềm vui
Đáng ra thì tôi không có ý định viết bài này để nhắc lại về một cuộc thi hết sức vui vẻ của sividuc, bởi đã có quá nhiều những tay viết, tay máy chuyên nghiệp làm việc đó rồi. Nhưng mà khi nhìn lại những hình ảnh và thước phim về cuộc thi này, thì cứ khiến trong mình như có gì đó không yên và vì thế, nó buộc mình phải cầm bút và ghi lại những cảm nhận cá nhân. Cảm nhận của một người trong cuộc. Cảm xúc của một người đứng ngắm cuộc thi từ xa, hơn là được trực tiếp theo dõi từ đầu tới cuối.
Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013
Nỗi bồn chồn Lê Đạt
Lê
Đạt trong tôi trước hết là một nhà thơ thân thiện. Thân thiện với môi
trường - người, đã đành, nụ cười của ông đã nhiều giai thoại, nhưng hơn
hết là thân thiện với môi trường - chữ. Không chỉ bởi cách ông lựa chọn
đoản ngôn hay haikâu để chống lãng phí chữ hay thực hiện mùa khem, mà
quan trọng hơn là bởi, tôi cảm nhận, chữ nghĩa của ông hầu như không,
hay rất ít khi, hục hặc gây sự lẫn nhau.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)