Tình cờ trên một tờ báo rất cũ mà một bạn đang đọc tại thư viện, tôi thoáng thấy bài thơ này, do nó gắn với tên tác giả Hàn Mặc Tử. Có cảm tưởng như bài này chưa nằm trong số thơ ca Hàn Mặc Tử được tìm lại in lại trên sách báo vài chục năm trở lại đây. Tức là đây có thể là một bài thơ mới phát hiện được của Hàn thi sĩ. Phải chăng là như vậy?
Xin bạn đọc thẩm định thêm, vì cần đối chiếu với các tập sách tuyển thơ Hàn Mặc Tử đã in ra từ 1986 đến nay.
Bài thơ được đề tặng cho Ngô Hữu Thời, có lẽ là người biên tập “Phụ trương văn chương” của báo ‘Tân tiến’, vì cũng ở trang đăng bài thơ này còn có bài của ông Thời và có lời ông này nhắn Hàn Mặc Tử hồi âm. ‘Tân tiến’ là tuần báo xuất bản năm 1935 ở Vĩnh Long, năm 1937 chuyển lên Sài Gòn, trở thành nhật báo từ đầu năm 1938, ra được trên 300 số, ngừng lại vào năm 1939; đầu năm 1947 tái xuất, ra được 7 số rồi ngừng hẳn. Chủ trì tờ báo này là bác sĩ Lê Quang Trinh, một nhân vật có uy tín trong báo giới Nam kỳ.
LẠI NGUYÊN ÂN
Bài thơ của Hàn Mặc Tử đăng trên báo Tân Tiến, S.G., số 2 (8/2/1938), trang 3 |
ÁI KHANH HỠI
Gởi anh Ngô Hữu Thời
Sao bao năm xa cách ngoài mây nước
Lòng anh luôn mơ hoảng với ngày trôi,
Lá còn thắm, ngày còn xanh, tha thướt,
Tình đôi ta sao chửa đượm màu tươi?
Ví dù chăng, lời ái ân có bảo:
Tình đôi ta bất diệt đến muôn thu
Sẽ lừng danh đến hoa cây Bồng Đảo
Nhưng yêu thương không nén được nghi ngờ.
Rừng thiêng vẫn cao ngôi trong yên lặng,
Bãi tha ma ghê như bóng đêm lan…
Ta cứ tưởng lòng ta không kinh hoảng
Bằng khi nghe xảy biến “Hải Bình trang”
Ái khanh hỡi! Lòng ta rung như gió
Đêm trăng buồn, màu sắc thắm không reo,
Những khi mơ thấy trước niềm cô phụ
Tình muôn năm héo hắt đến tim yêu.
Nhưng làm sao lòng ta luôn nơm nớp
Và bao giờ cũng muốn tránh nhau ra,
Tình cao thiêng muôn đời không tái hợp,
Vì lòng ơi! – ngao ngán đến “Thời” xa …!
HÀN MẶC TỬ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét