Tình cờ một lần tôi lạc vào blog của một người bạn. Quen... Không quen... Được đọc những dòng tâm sự của người này. Tâm sự mà viết như thơ, như khóc thầm cho những khổ đau, bất hạnh của cuộc đời mình. Có người đã ví cõi tạm như một cái chợ, Chợ đời. Ở đó có kẻ bán người mua tấp nập, mua vui bán buồn, mua giàu bán nghèo, mua danh bán lợi, và còn mua bán đối chác những gì nữa. Vậy mà, có một gã khờ thì: "Chợ buồn đem bán những vui/Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em" dễ khiến cho người ta nhói lòng và xa xót. Khi đọc em, tôi cũng có cảm giác như thế. Bất chợt một ngày ta không còn biết khóc/Lệ của người liệu có chảy hay thôi?
Có những lúc ngồi một
mình chợt khóc
Cõi nhân gian như một
chuyến đò đầy
Người sang sông bạc
bèo hờ hững
Kẻ lái đò nức nở trắng
hai tay
Chợt có lúc một mình bật
khóc
Cánh cửa hờ khép phận phôi
pha
Trăng vẫn rơi mà cảnh
đời vô định
Lênh đênh thân viễn xứ
không nhà
Có những lúc một mình lại
khóc
Lệ thật buồn chẳng
khỏa lấp nỗi đau
Cõi lòng ta đã hóa tàn
sỏi đá
Hồn rụng rời và vết
cứa thật sâu
Rồi có lúc giật mình
không khóc
Khóe mi sầu nước mắt
cạn khô
Trái tim người sau bao
lần nông nổi
đã biến mình thành băng
giá vô tư
và tới lúc chỉ một
người cùng khóc
Tựa bờ vai ánh mắt tin
yêu
Em vô tình rồi em lại
đến
Ảo-giác-chiều
hoang oải
lá-phiêu-diêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét