Tôi nhớ hồi khoảng 10 tuổi, có một lần ở trường, chúng tôi được đọc
một bài thơ mà nhan đề của nó, nếu tôi nhớ đúng, là “Cậu con trai nhỏ
bé của Speckbacher”. Bài thơ kể về một cậu bé quả cảm, người đã tham gia
vào một trận chiến đấu, xông pha giữa cơn mưa đạn để nhặt đạn dược về
cho nghĩa quân và trở thành một anh hùng nổi tiếng. Cả lớp chúng tôi ai
cũng hào hứng với bài thơ và khi thầy giáo hỏi chúng tôi một cách hơi
châm biếm: “Các trò nghĩ đây là một bài thơ hay sao?”, chúng tôi đều gào
lên phấn khích: “Dạ, đúng ạ!”. Nhưng ông thầy lại lắc đầu, mỉm cười và
nói: “Không, đó là một bài thơ dở.” Thầy tôi đã đúng, theo một cách nào
đó. Theo những quy phạm và thị hiếu của thời đại, đây không phải là bài
thơ hay. Nó thiếu sự chân thực, tinh tế, nó thiếu sự tự nhiên, nó là một
tác phẩm có phần thô sơ. Song bài thơ lại đem lại cho những cậu bé
chúng tôi những rúng động mãnh liệt.