Chợt một lần em điện thoại cho tôi:
“Anh viết tặng em một bài thơ nhé!”
Lời đề nghị làm tôi bối rối
(Vì tôi đâu có phải là nhà thơ)
Viết gì đây gửi tặng em bây giờ
Người em nhỏ mới một lần tôi gặp
Chỉ liếc nhìn nhau lặng thầm qua ánh mắt
cũng đủ làm xao động trái tim khô
Tôi biết rằng em có một tuổi thơ
Nắng xạm đen mặn mòi pha cát trắng
Tiếng đêm ùa về trong giấc mơ xa vắng
Dáng mẹ hiền bên nhịp võng ru con
Có lúc nào trong nỗi nhớ xa xôi
Em sẽ trở về bên khu vườn nhỏ
và vui đùa với cánh diều lộng gió
hoặc một lần gặp lại bến nước xưa
Chỉ ước mong tôi làm anh họa sỹ
Vẽ tặng em một bức chân dung
Nhưng hỡi ôi! làm sao tôi họa nổi
khi chân dung đâu thiếu được hai phần
Dẫu rằng tôi chẳng thể là thi nhân
Nên không viết được những điều to tát
Đành thầm nói với em một lời rất thật:
“Tâm hồn anh hóa đá
khi cầm bút viết về em!”