Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Đa tạ


Ai đó đã từng nói, âm nhạc là sự sẻ chia, đồng cảm của người sáng tác và người thưởng thức. Nhiều khi một bài hát, một bản nhạc có thể là vô nghĩa với người này nhưng lại rất ý nghĩa với người khác, bởi vì họ tìm thấy hình ảnh của chính mình trong đó. Một ngày như bao ngày khác, bất chợt một gã nhà quê lại được nghe những âm thanh yêu dấu từ quê hương mình. “Tôi xin đa tạ lời ca tiếng ru ru mềm/Lời ca tiếng ru êm đềm/Ôi lời ca đã xua chinh chiến/ru chim trắng trắng tung bay/Xin đa tạ dòng máu thắm đỏ ruộng cày…”. Đơn giản vậy đó. Bình thường vậy đó. Thế mà gã lại rưng rưng, ngồi thừ hồi lâu trước màn hình vi tính. Phải chăng đấy chính là ân tình với quê hương, thứ tình cảm mà không khi nào nguôi ngoai trong trái tim và tâm hồn của gã?
 

Không có nhận xét nào: