Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Trường ca Biển mặn


Quen biết anh đã lâu, ngồi với nhau cũng nhiều và cũng biết về cách sáng tạo nghệ thuật (vốn nhiều nhọc nhằn) khác người của anh. Bởi vậy mà có lẽ tôi thường xuyên đón đọc những bài viết trong blog, đặc biệt là những tác phẩm mới của anh thì tôi "săm soi" rất kỹ với một tình cảm tương đối đặc biệt. Kiểu như đã trót phải lòng một người con gái đẹp mà hôm nào không nghĩ đến, không nhìn (dù chỉ là trộm nhìn) nàng một lần là bứt rứt không chịu được. Thường hay xuýt xoa giật mình mỗi khi nhìn thấy anh post ảnh mỗi chuyến đi, mỗi cuộc gặp gỡ, giao lưu với bạn bè và với Em đàn bà của anh. Nay thì Diễn Châu, mai thì Sài Gòn, Đà Nẵng, Vũng Tàu, vèo cái đã thấy xuất hiện tại trời Âu xa tít. Thầm nghĩ mình ở cái tuổi tri thiên mệnh như anh chắc là đã chống gậy cho con cháu dìu đi từng bước. Hay là "ngồi trên nóc tủ ngắm gà khỏa thân" rồi cũng nên, lấy đâu ra sức lực mà ngao du rồi sáng tác thơ nhạc họa một cách say sưa và đam mê đến như vậy. Đem chuyện này hỏi ông bạn tôi là lương y ở Hamburg, thì chỉ nhận được câu trả lời: "Không hiểu nổi. Khoa học không giải thích được".