Triêu như thanh, mộ như tuyết câu thơ tài tình của Cao Bá Quát hay Giật mình ôi chiếc lá thu phai trong ca từ họ Trịnh là những lời than, những tiếng thở dài cho thân phận ngắn ngủi và mỏng manh mây trôi bèo dạt của kiếp người. Từ thuở còn để tóc ba vá, chơi đùa nghịch ngợm ban trưa ngoài cánh đồng bênh bang sóng nước, đến lúc bước vào cuộc đời sương gió, đầy những trầm luân dâu bể và cuối cùng lại trở về với cát bụi. Ôi, thời gian sao mà xuẩn ngốc/Mới đó thôi đã một đời người...
Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011
Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011
Chuyện cấm luyến ái giữa người trong quan họ
Quan họ ngày xuân. Nguồn: quanvan.net |
Quan họ là một thể loại âm nhạc rất độc đáo của
người Việt, đã được UNESCO công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại.
Quan họ tập trung chủ yếu ở vùng văn hóa Kinh Bắc. Về nguồn gốc của nó,
cho đến nay vẫn chưa có một giả thuyết nào được đa số các nhà nghiên cứu đồng
tình. Chỉ biết rằng, đây là hình thức hát đối đáp giữa người nam và người nữ,
thường diễn ra vào những dịp lễ hội, đám cưới, giỗ chạp,… của xã hội. Quan họ
có tới hơn 300 bài, với làn điệu phong phú nhất trong số các loại hình dân ca của
Việt Nam. Nhiều bài dân ca Quan họ đã trở nên quen thuộc với mọi người: Mời trầu, Khách đến chơi nhà, Tương phùng
tương ngộ, Vào chùa, Còn duyên, Con nhện giăng mùng, Giã bạn,…
Mặc dù có một kho tàng bài bản và đồ sộ, kỹ
thuật thanh nhạc rất cao và phong cách biểu diễn chuyên nghiệp như vậy, song những
người tham gia Quan họ đều coi đây là một thú Chơi nghệ thuật, chứ không phải là một nghề để kiếm sống. Người ta
hát Quan họ như để giải bày, để sẻ chia, để phục vụ cho những cuộc Chơi năm
tháng, làm giàu có hơn tâm hồn của bản thân mình và đồng loại. Vì thế, nó trở thành
loại hình thuộc về nhân dân, mang đậm nét tính cách Việt và văn hóa Việt.
Trong một dịp nghe một bài hát của nhạc sỹ Lê
Minh Sơn về miền Quan họ, tôi thấy thật khó hiểu bởi một “lời nguyền” nào đó dành cho các
liền anh, liền chị nếu họ lấy nhau. Tò mò, tôi vội đi tìm hiểu và thật may mắn,
tôi gặp được bài viết dưới đây. Tác giả Bùi Trọng Hiền đã giải thích rất
rõ ràng và thuyết phục về vấn đề này. Đây có thể là một trong những lý do khiến
cho nghệ thuật hát Quan họ tồn tại được theo thời gian. Cũng qua bài viết, tôi mới cảm nhận
được tại sao mà khi chia tay nhau, người Quan họ lại ngậm ngùi thương cảm đến vậy:
Người về em vẫn khóc thầm/Đôi bên vạt áo
ướt đầm như mưa/Người về em vẫn trông theo/Trông nước nước chảy, trông bèo bèo
trôi…/Người ơi người ở đừng về…
Trân trọng cảm ơn anh Hiền và kính mời bạn đọc...
Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011
Biển, nỗi nhớ và em
Trên chuyến bay của Vietnam Airlines từ
Frankfurt về Hà nội, tình cờ tôi được thưởng thức giọng ca của Lê Anh Dũng. Một
giọng tenor thật sang trọng. “Gió âm
thầm không nói mà sao núi phải mòn/Em đâu phải là chiều mà nhuộm anh đến tím…”.
Nghe bài hát ở độ cao trên 10000 mét quả là khác biệt so với khi nghe ở dưới mặt
đất. Một nỗi buồn lai láng bất chợt dồn nén trong một không gian thăm thẳm. Của
màn đêm. Của khí trời. Của anh và của em. Cả một chuỗi đong đầy kỷ niệm lại ùa về
trong anh. Em, giờ này em đang ở đâu? Em còn nhớ lần đầu tiên anh đã hát bài
này, duy nhất một lần cho em nghe. Riêng anh và em, như thể thế giới này chỉ còn
có hai kẻ cô đơn đang tự đi tìm cho mình một giấc mơ bằng pha lê. Lúc đó em
thật đẹp. Bờ môi em ảo tưởng. Suối tóc em nồng nàn. Anh đã bị ma đưa quỉ khiến… Để đến
bây giờ, không thể nào anh quên được: “Xa
em lòng bỗng thấy buồn/Mặt trời lặn bóng cánh buồm đi đâu/Mưa suông gió buốt
núi sâu/Đời anh nghiêng ngả đếm sầu…nhớ em”...
Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011
Hạ tầng tư duy
Cả thế giới đã từng ngưỡng mộ một nước
Nhật phục hồi mạnh mẽ kinh tế sau chiến tranh, kính trọng một tinh thần
Đức trong công việc hay trầm trồ trước những thành tựu về khoa
học và kỹ thuật Mỹ... Chắc chắn việc đi tìm nguyên nhân của những thành
công đó sẽ không bao giờ chấm dứt, vì nó luôn được nhìn ở nhiều góc độ.
Ở đây, chỉ xin giới thiệu một góc nhìn khác về sự phát triển của một
quốc gia, dựa vào một khái niệm mới: Hạ tầng tư duy. Bài viết của Tiến
sỹ Giáp Văn Dương (Singapore). Có thể coi đây cũng là một cách lý giải
về sự thành công của các dân tộc khác nhau trên thế giới.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)