Trên chuyến bay của Vietnam Airlines từ
Frankfurt về Hà nội, tình cờ tôi được thưởng thức giọng ca của Lê Anh Dũng. Một
giọng tenor thật sang trọng. “Gió âm
thầm không nói mà sao núi phải mòn/Em đâu phải là chiều mà nhuộm anh đến tím…”.
Nghe bài hát ở độ cao trên 10000 mét quả là khác biệt so với khi nghe ở dưới mặt
đất. Một nỗi buồn lai láng bất chợt dồn nén trong một không gian thăm thẳm. Của
màn đêm. Của khí trời. Của anh và của em. Cả một chuỗi đong đầy kỷ niệm lại ùa về
trong anh. Em, giờ này em đang ở đâu? Em còn nhớ lần đầu tiên anh đã hát bài
này, duy nhất một lần cho em nghe. Riêng anh và em, như thể thế giới này chỉ còn
có hai kẻ cô đơn đang tự đi tìm cho mình một giấc mơ bằng pha lê. Lúc đó em
thật đẹp. Bờ môi em ảo tưởng. Suối tóc em nồng nàn. Anh đã bị ma đưa quỉ khiến… Để đến
bây giờ, không thể nào anh quên được: “Xa
em lòng bỗng thấy buồn/Mặt trời lặn bóng cánh buồm đi đâu/Mưa suông gió buốt
núi sâu/Đời anh nghiêng ngả đếm sầu…nhớ em”...
1 nhận xét:
he he, không quên được thì làm sao hả anh?. ;)
Đăng nhận xét