Bài hát Bến xuân. Lời và nhạc: Văn Cao - Phạm Duy |
Văn Cao là một trong những nghệ sỹ tài hoa nhất của nền văn học nghệ thuật Việt Nam. Ông là tác giả của Tiến quân ca, quốc ca của nước Việt. Những ca khúc khác của ông như: Thiên Thai, Trương Chi, Suối mơ là những bản tình ca đi cùng năm tháng. Trường ca sông Lô là một bản hùng ca, được xếp vào hàng kinh điển trong nền âm nhạc Việt Nam. Ông cũng là một nhà thơ với những câu thơ thật tài hoa “Từ trời xanh/ rơi/vài giọt Tháp Chàm” và thật đắng đót “có lúc/ban ngày nghe lá rụng sao hoảng hốt/có lúc/nước mắt không thể chảy ra ngoài được”. Ông còn là một họa sỹ đã từng có triển lãm tranh sơn dầu từ rất sớm tại Hà Nội.
Bến xuân là một ca khúc vượt thời gian của ông. Dựa trên chuyện tình cảm có thật với ca sỹ Hoàng Oanh, đã là cảm xúc để ông viết lên bản tình ca này. Người nhạc sỹ từng tâm sự: “Tôi yêu thầm người con gái ấy mà không dám nói ra. Nhưng người con gái ấy hiểu lòng tôi và đến với tôi. Nên mới có câu: Em đến tôi một lần”. Bến xuân có cái nét buồn man mác và chân phương. Em chỉ đến với tôi một lần và không bao giờ quay lại, để lại trong tôi bao niềm luyến tiếc: “Nhà tôi sao vẫn còn ngơ ngác, em vắng tôi một chiều, bến nước tiêu điều còn hằn in nét dáng yêu”. Không mơ mộng như Thiên Thai, không tê tái như Trương Chi, Bến xuân là nỗi sầu của mối tình u ẩn và kiều mị. Đó là bản tình ca đẹp như một nỗi buồn, nỗi mong manh của cuộc đời.
Nghe bài hát này với nhiều ca sỹ thể hiện, tôi vẫn ấn tượng nhất với giọng ca của ca sỹ Cao Minh. Qua phần trình diễn của anh, bài hát một lần nữa được chắp cánh bay cao và rung động đặc biệt với người thưởng thức. Giọng hát Cao Minh sáng, trong và rất tình cảm ở ca khúc này, đặc biệt ở những nốt nhạc thể hiện tâm trạng đợi chờ, đau khổ của cuộc tình vô vọng. Đã hơn sáu mươi năm kể từ khi ra đời, vậy mà bài hát này vẫn gây xúc động với tôi mỗi khi nghe lại…
Bến xuân là một ca khúc vượt thời gian của ông. Dựa trên chuyện tình cảm có thật với ca sỹ Hoàng Oanh, đã là cảm xúc để ông viết lên bản tình ca này. Người nhạc sỹ từng tâm sự: “Tôi yêu thầm người con gái ấy mà không dám nói ra. Nhưng người con gái ấy hiểu lòng tôi và đến với tôi. Nên mới có câu: Em đến tôi một lần”. Bến xuân có cái nét buồn man mác và chân phương. Em chỉ đến với tôi một lần và không bao giờ quay lại, để lại trong tôi bao niềm luyến tiếc: “Nhà tôi sao vẫn còn ngơ ngác, em vắng tôi một chiều, bến nước tiêu điều còn hằn in nét dáng yêu”. Không mơ mộng như Thiên Thai, không tê tái như Trương Chi, Bến xuân là nỗi sầu của mối tình u ẩn và kiều mị. Đó là bản tình ca đẹp như một nỗi buồn, nỗi mong manh của cuộc đời.
Nghe bài hát này với nhiều ca sỹ thể hiện, tôi vẫn ấn tượng nhất với giọng ca của ca sỹ Cao Minh. Qua phần trình diễn của anh, bài hát một lần nữa được chắp cánh bay cao và rung động đặc biệt với người thưởng thức. Giọng hát Cao Minh sáng, trong và rất tình cảm ở ca khúc này, đặc biệt ở những nốt nhạc thể hiện tâm trạng đợi chờ, đau khổ của cuộc tình vô vọng. Đã hơn sáu mươi năm kể từ khi ra đời, vậy mà bài hát này vẫn gây xúc động với tôi mỗi khi nghe lại…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét