“Đò
ai chở khách sang sông
Tình
còn trở lại hay không hỡi người
Đò
tôi tình của một đời
Bến
thương neo đậu tình người đi xa”
Không biết tự bao giờ,
hình ảnh những người thầy giáo, cô giáo lại được ví với người lái đò thầm lặng.
Điều này có lẽ xuất phát từ đặc thù của nghề giáo. Đó là truyền thụ kiến thức
cho những thế hệ học sinh, để rồi mai này họ hòa mình với dòng đời nhiều vần
xoay của tạo hóa. Những học trò thân yêu đó cứ thế, hết lớp này đến lớp khác,
năm này qua năm khác, bao gương mặt cũ qua đi, bao gương mặt mới lại đến… Giống
như những khách qua đò. Như những đợt sóng của bao la biển cả. Còn người lái đò
thì vẫn cặm cụi bên bến sông thanh bình, với công việc thường ngày của mình, để
làm “nhịp cầu nối những bờ vui” cho mọi người.
Tuổi học trò của tôi giống
như bao nhiêu người khác. Học hành tạm được, không kém quá và học đều các môn. Cũng
nghịch ngợm, có niềm vui nỗi buồn, bị hạ bậc hạnh kiểm, rất nhút nhát và hay bị
bạn bè bắt nạt, trêu chọc. Nhiều khi nghĩ lại không hiểu sao hồi đó tôi lại
nhút nhát đến thế. Hơi một tí là mặt mũi đỏ bừng như quả cà chua chín. Lúc đó
thì chả còn làm được cái gì cho nên hồn, nói năng ấp a ấp úng, thật không giống
với cái tên chút nào cả. Ấy thế mà không hiểu vì sao có lần tôi cũng cả gan đứng
trước đám bạn bè trong lớp để hát bài “Bướm trắng”, phổ từ bài thơ “Cô hàng
xóm” của Nguyễn Bính. Ấn tượng về giáo viên những năm tiểu học và trung học
trong tôi không nhiều, cũng phần vì tôi nhút nhát quá. Duy chỉ hai người là để
lại trong ký ức thơ dại của tôi hồi đó nhiều cảm xúc nhất: cô D. và thầy T. Thầy
T. dạy sinh và dạy rất hay. Thầy biết cách truyền đạt cho học sinh hiểu bài bằng
những ví dụ thú vị và thông minh. Tôi nể phục thầy thêm ở chỗ là thầy đã truyền
được cảm hứng về môn học cho học sinh, dù cho môn học của thầy không phải là
môn để thi chuyển cấp nên chúng tôi hay học theo kiểu đối phó. Sau này khi đứng
trên bục giảng bài cho những sinh viên đại học, tôi mới thấy cái việc truyền được
cảm hứng học tập cho họ thật là khó biết bao. Phần vì thầy còn trẻ mà trò còn dại
nên đôi khi cũng khó mà trao đổi và hiểu mọi sự được hết… Về sau, tôi được biết
thầy T. đã làm việc gì đó phi pháp và vướng vào vòng lao lý rồi nghe nói thầy
chuyển nghề khác. Kể từ đó tôi không còn có tin tức gì của thầy nữa.
Cô D. dạy toán, đồng thời
là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Ngay từ đầu, cô đã biết tôi là em của anh trai
tôi, từng là học sinh giỏi nhất của cô. Chao ôi, khi ấy tôi mới thấy làm em một
người nổi tiếng khổ như thế nào. Lúc đó tôi học thuộc loại trung bình, người
thì gầy gò hom hem chả có gì nổi bật, cũng không có năng khiếu gì hay ho. Cô
thì cứ tưởng là em của một người học giỏi nhất, chắc là học hành cũng phải thuộc
loại “cao thủ võ lâm”, không nhất thì nhì. Nào ngờ lại gặp ngay một kẻ “văn dốt
võ dát” và bất tài vô dụng. Thôi chả kể nữa đâu, xấu hổ lắm…Hi hi. Cô D. giảng
dạy nhiệt tình và chu đáo với học sinh, đặc biệt là cô chăm chút rất cẩn thận
giáo án của mình mỗi khi lên lớp. Cô có một quyển vở to đùng mà lúc nào cũng
mang kè kè bên mình (chắc là sợ mấy đứa học trò chúng tôi nghịch ngợm làm hỏng
nó đấy mà). Khi giảng bài, có những công thức nào khó nhớ là cô tra lại quyển vở
đó cho chắc ăn, rồi sau đó mới viết lên bảng. Thú thực tôi không thích học môn
của cô lắm, không phải vì cô dạy không hay mà tôi chẳng thấy mấy công thức toán
có gì thú vị cả. Vừa khô khan vừa khó nhớ, trong khi tâm trí của đứa học trò nhỏ
là tôi đang còn mơ màng tới những trò chơi và hàng quán sau giờ tan lớp. Thành
ra, mỗi lần cô kiểm tra bài cũ là tim tôi rụng rời, chỉ sợ cô gọi đến tên mình.
Vậy mà rất lạ là dù không được điểm cao môn toán trong thời gian này nhưng tôi
không bị mất gốc nhiều lắm về những kiến thức cơ bản, đủ để vượt qua kỳ thi
chuyển cấp một cách ngon lành. Có lẽ vì thế mà đến khi vào cấp 3, toán là một
trong những môn tôi học tốt nhất. Nổ một phát cho sướng. He he.
Tôi vẫn còn nhớ hoài
hình ảnh của cô trên chiếc xe đạp và hàng ngày đi từ bên kia cầu Long Biên sang
bên này để giảng bài cho mấy đứa học trò nghịch ngợm như lũ chúng tôi, bất kể trời
mưa hay nắng. Cái dáng “lặn lội thân cò”
ấy dễ khiến cho người ta đắng lòng. Cô D. là một người tiêu biểu cho hình ảnh
người giáo viên tận tụy hết lòng với học sinh. Cô thường dạy thêm cho mấy đứa học
sinh cá biệt và học kém (rất may là không có tôi) cho tới khi tụi nó hiểu được
bài mới thôi. Không bao giờ cô lấy tiền thù lao cả. Viết đến đây, tôi sực nhớ tới
mấy cảnh thầy cô giáo đánh đập học sinh, bắt học sinh liếm bàn ghế rồi học sinh
hành hung thầy cô, nghĩ mà rầu lòng về mối quan hệ giữa thầy và trò bây giờ. Cố
nhiên, những trường hợp mà báo chí đã nêu (thời nào cũng có, chỉ khác nhau mức
độ của sự việc) không bao giờ là đại diện cho cả một tầng lớp những nhà giáo
đang hàng ngày đứng trên bục giảng cả, nhưng đối với những người trong nghề, mỗi
một lần đọc những tin tức kiểu đó trên báo và chứng kiến những lời phàn nàn, chửi
bới, nhiếc móc của người dân, luôn mang tới cho họ sự xót xa và nhức nhối.
Đối với cô, mấy đứa học
trò chúng tôi luôn coi cô như người mẹ thứ hai của mình. Năm nào mấy đứa chúng
tôi cũng qua thăm cô. Tiếp chúng tôi, cô luôn nở nụ cười rất tươi nhưng tôi thì
đã nhìn ra những sợi tóc bạc và những nếp nhăn hằn in trên vầng trán và khóe mắt
vì lo âu công việc, vì gia đình và con cái của cô. Bao nhiêu năm rồi mà vợ chồng
cô và hai đứa con vẫn ở căn nhà nhỏ vốn là trụ sở một cơ quan của bộ công
thương. Những lần đến thăm cô, tôi cứ hay trêu đùa tếu táo về những khó khăn
trong công việc (mà tôi thừa biết) cốt để cho cô vui hơn, đặng xóa đi những nét
ưu tư và bức xúc của cô với tình hình giáo dục nước nhà. Những năm gần đây, hai
con cô cũng trưởng thành nên cuộc sống của cô chắc đỡ vất vả hơn. Con gái cô giờ cũng đã tốt nghiệp đại học. Những lần sang thăm cô, tôi thường thủ thỉ:
“Cô ơi, cô gả em T. cho em nhé”. Cô
chỉ cười và nói: “Mày tán nó đi. Gả cho
mày đấy”. Nói thì nói vậy thôi, chứ ai có thể đùa với chuyện trăm năm được,
cô nhỉ? Kể từ ngày đi học xa nhà, tôi không có dịp đến thăm cô nữa vào ngày 20
tháng 11. Ở nơi xa, tôi vẫn thầm cầu chúc cho cô và gia đình mạnh khỏe và mọi
sự bình an.
Ngạn ngữ phương Tây có
câu: “Phải đi qua một quả núi, ta mới thấy
hết được độ cao của nó”. Có khổ đau mới thấm thía giá trị của hạnh phúc, có
xa xôi mới thấy nhớ nhung, có đắng cay mới biết quí trọng ngọt ngào, đó là những
triết lý sống mà phải trải qua thăng trầm dâu bể của cuộc đời, con người ta mới
có thể thấu cảm được. Quả thật, ngẫm lại mình, những điều gieo lại trong tâm hồn
tôi không phải là những công thức toán lý khô khan mà lại là những câu chuyện kể,
áng văn hay, câu thơ đẹp và những bài học nghĩa nhân ở đời. Phần lớn nó xuất hiện
trong những cuốn sách mà tôi được đọc khi đó, dù còn rất ít ỏi. Chính chúng đã
dạy cho tôi biết thương nguồn nhớ cội, biết phân biệt phải trái và góp phần nuôi
dưỡng tuổi thơ tôi cho đến khi trưởng thành.
Những lần gặm nhấm màn
đêm hoài cảm bên ngọn đèn lặng thầm hiu hắt, tôi chợt bâng khuâng nhớ lại những
ngày đến lớp, được gần gũi đùa vui với bạn bè, hít hà mùi khói thơm lừng từ bát
bún sườn nóng hổi giữa cái lạnh mùa đông trong những hàng quà sáng rồi trở
thành những tên chúa Chổm, được nhấm nháp vị đăng đắng ngọt ngào của những cốc
bia hơi giữa trưa hè oi bức hay chỉ một chút khe khẽ xốn xang trước một bóng áo
dài vô tình đi qua trong chiều tím. Tôi thấy lại trong những tháng ngày vô tư hồn
nhiên đó vị dư ba dạt dào nồng men của một thuở trinh nguyên học trò mà có lẽ
không bao giờ tôi có thể tìm lại được nữa.
Thực ra, bản thân tôi
không hề chủ ý chọn nghề dạy học, vì tôi không có mục đích từ đầu đến với nghề
như một kế hoạch dài hạn. Vậy mà Trời run rủi thế nào lại dẫn tôi tới cái nghiệp
này. Đúng hơn là ông Trời đã thương cái thân tôi. Nghĩ lại tôi thấy mình thật
may mắn được làm nghề dạy học, vì nó đã cho tôi rất nhiều thứ. Tôi được tiếp
xúc với những thầy cô và đồng nghiệp đáng kính, được gặp gỡ những học trò dễ
thương và giàu nhiệt huyết, được biết thêm những miền đất và văn hóa mới thông
qua những chuyến đi, từ đó biết mình còn kém cỏi và nông cạn để mà tự phải cố gắng
vươn lên. Tôi học thêm nhiều điều mới mẻ từ công việc nghiên cứu vốn giàu tính
khai phá mà không phải nghề nào cũng có được. Đó là niềm vui tuyệt đối mà chính
nghề giáo đã mang lại cho tôi.
Ngày nhà giáo là một
nét văn hóa giàu bản sắc và ứng xử rất đẹp của dân tộc ta. Nó xuất phát từ truyền
thống tôn sư trọng đạo, khát khao hiểu biết của người dân Việt và được thể hiện
thông qua một ngày mà toàn xã hội tôn vinh những nhà giáo (một ngày khác nữa
là mồng 3 Tết âm lịch). Tôi đã từng kể về ngày này với những đồng nghiệp và một
số người bạn ở Đức, họ đều tỏ ra ngạc nhiên và rất thích thú với truyền thống này
ở Việt Nam. Nước Đức cũng là một đất nước rất coi trọng tri thức và văn hóa.
Nói như thế để thấy rằng, tri thức luôn luôn là trụ cột phát triển của bất cứ nước
nào trên thế giới, kể cả những quốc gia tiên tiến nhất. Vinh danh những người
giáo viên cũng là coi trọng tri thức, vì họ là những người dấn thân cho sự nghiệp
khai sáng như tinh thần của nhà ái quốc vĩ đại Phan Châu Trinh cách đây hơn một
thế kỷ. Nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam, xin kính chúc các thầy cô giáo trên khắp
mọi miền Tổ quốc sức khỏe dồi dào, công việc hanh thông và luôn giữ được ngọn lửa
nhiệt tình với khoa học và giáo dục nước nhà.
Trịnh
Quốc Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét