Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Tình điên



một đêm mưa...

Em rất yêu của anh,

giờ này chắc em đang ngon giấc bên những chú gấu bông thân thương. Trời trở lạnh và mưa tầm tã. Có lẽ ông Trời cũng buồn em ạ, vì ông ấy có tâm trạng giống như anh bây giờ. Từng giọt nhớ cứa vào con tim khiến anh cảm thấy lạnh giá và trống trải quá chừng. Anh chợt nhận ra một điều: Anh đang rất nhớ em!

Khi anh cần em. Anh nhắm mắt lại và thấy mình đang ở bên em, anh rót vào tai em những lời dịu ngọt. Anh nắm đôi tay mềm mại của em. Em sẽ trao anh nụ hôn nồng cháy, những nụ hôn trên đôi môi em ẩm ướt mà anh ngỡ như vầng trăng nguyệt thực trong hương đêm huyền diệu. Trăng em hay trăng anh. Em nuốt anh trong suối tóc dịu êm. Anh và em cuộn xiết trong hoan lạc, trong ngục tù của đê mê…

Khi anh nhớ em. Anh đạp tung cánh cửa và chạy ra ngoài đường. Đôi tay anh run rấy vì đi dưới mưa mà không có em. Anh uống những hạt mưa tình yêu từ trái tim em. Thế mà vẫn không đủ, vẫn thấy khát khao. Anh đang điên… Tình điên. Ừ, thì tình điên, em ạ. Người khác sẽ cho anh là một kẻ kỳ quặc hay là một kẻ mất trí, anh cũng mặc kệ. Anh sẽ nhờ hạt mưa chuyển giùm hơi ấm còn lại từ cơ thể anh đến bên chiếc giường nơi em nằm. Làn hơi ấm từ anh sẽ ru em ngủ, sẽ ủ ấm những đường cong trên cơ thể em. Em đừng cười anh, đừng bảo anh điên em nhé. Vì chỉ cần điên vì em, anh sẵn sàng, anh ngàn lần muốn thế.

Em ơi, anh đang đếm từng hạt mưa như những kẻ xa nhau trong đêm tối u ẩn. Những giọt mưa hay giọt ấm diệu vợi nơi em. Anh tìm cách gọi điện thoại cho em. Gọi mà không có tiếng trả lời. Gọi mà chỉ nghe thấy giọng nói đều đều, vô cảm từ tổng đài điện thoại. Anh lên mạng để nói chuyện với em. Nhưng em không online. Buồn. Chán. Anh viết những tin nhắn gửi tới em, để sáng mai em sẽ nhận được. Em ngủ rồi, biết ai nói với anh nữa.

“Đêm nghe tiếng mưa rơi, đếm mấy triệu hạt rồi, mà chưa vơi nỗi nhớ…”. Không biết đến bao giờ anh mới có thể được gặp lại em, người mà anh đã thầm yêu trong lần đầu gặp mặt. Chỉ mình anh lạc bước trên con đường mà ta đã từng đi qua trong những buổi chiều vương nắng. Em ơi, sao tình em mỏng manh như sương khói? Sao em không trả lời anh, dù chỉ một câu thôi. Em lảng tránh, không cho anh gặp em. Ai sẽ cùng anh nghe những bản nhạc tình trong đêm? Anh sẽ viết thơ cho ai khi em đã xa anh. Anh biết tìm em đâu trong cõi xa vời...

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Mưa rơi hay nỗi buồn anh rơi. Anh biết là em vẫn nhớ anh, vẫn yêu anh. Anh cũng hiểu lý do mà em muốn tránh mặt anh, không muốn gặp anh.

Đêm đã tàn, những giọt mưa cuối cùng cũng dứt. Tiếng chuông nhà thờ vừa đổ, báo hiệu một ngày mới. Chắc là em sắp dậy và sẽ đọc được tin nhắn của anh. Khi em đọc được những dòng tin nhắn đó thì ở một nơi rất xa, có một kẻ đang đi về hướng mặt trời. Ở đó, anh ta sẽ thấy màu xanh trên những triền núi xa xa.

Không có nhận xét nào: