Thứ Hai, 5 tháng 11, 2007

Chị tôi


Kính tặng người chị thân yêu của tôi


Chị ấy và tôi vốn cạnh làng
Hai bên chỉ cách một đò ngang
Ngày vui đùa nghịch trò thơ dại
Bắt bướm bẻ hoa dọc bãi vàng

Ướt lạnh chiều mưa tan học về
Vội vàng chị bước xuống bờ đê
Ngỡ ngàng ngựa xe lao thẳng tới
Lấy mất bàn chân, chị tái tê

Đường về quê chị còn xa xôi
Đá sỏi đồng chua lấm mặt người
Thương mẹ cha già đời khắc khổ
Nỗi niềm đau đáu chị không nguôi

Tôi thương cho chị tuổi đôi mươi
Cái tuổi xanh tươi đẹp nhất đời
Cau trổ bao mùa bông rụng trắng
Người ta chưa thấy đến ngỏ lời

Có lần tôi thấy chị với gương
Hai bóng nhìn nhau đượm nét buồn
Khóe mắt hàng mi nhòe đẫm lệ
Chị đang khao khát chuyện yêu đương

Chị ấy thường hay hát nhạc tình
Đêm dài hoang lạnh đêm tàn canh
Ngân nga vọng tiếng bài ca cũ
Khắc khoải hồn lay động bức mành

Thế rồi tôi chợt nhớ vu vơ
Đong đầy nỗi nhớ gửi vào thơ
Nào dám cho chị tôi biết được
Mối tình thầm kín kẻ ngu ngơ

Đất trời xui khiến một chiều đông
Tôi bạo đem thơ tới tỏ lòng
"Chị ơi ! mong chị đừng chối bỏ"
Nhận lấy thơ tôi, má chị hồng

Một chiều hạ vắng tôi đi xa
Sang tận trời Tây trắng tuyết pha
Chị đến tiễn tôi, lời chẳng nói
Nhìn tôi chỉ biết khóc sụt sùi

Ở mãi nơi này, chỉ một tôi
Mỏi mòn nhớ chị, nhớ không thôi
Nơi ấy chị chắc thành gia thất
Còn lại mình tôi vẫn lẻ loi

Không có nhận xét nào: