Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2007

Vắng em


Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ

Em lấy chồng rồi hết ước mơ

Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng

Ngồi lên để thả cái hồn thơ

-- Hàn Mặc Tử --

I

Đêm dài trống lặng như tờ

Vắng em anh nhớ, anh chờ... anh mong

Nhớ em ra ngóng vào trông

Ngọn đèn vẫn tỏ, nỗi lòng không nguôi

Ước sao được thấy nụ cười

Được nhìn đôi mắt của người anh yêu


II

Nhớ em, nhớ mỗi buổi chiều

Đôi ta sánh bước xiêu xiêu đường về

Nhớ em, nhớ dáng yêu kiều

Của người con gái ráng chiều đan mây

Má nàng chợt đỏ hây hây

Nón nghiêng mắt ngọc đắm say hồn người

Em vui em cất tiếng cười

Vần thơ nát vụn, tim người vỡ tan


Nhớ em, nhớ lúc trăng lên

Hẹn hò đôi lứa nên duyên chúng mình

Cây đa bến nước sân đình

Đều in kỷ niệm của tình hai ta


III

Giờ đây anh đã cách xa

Người anh yêu dấu phôi pha cõi lòng

Em ra phố chợ người đông

Để anh ở lại cố mong ngày về

Em ơi ! em nuốt lời thề

Anh lầm anh tưởng gái quê thật thà (*)


Mưa rơi…rơi mãi sau nhà

Tim anh đau nhói bởi xa vắng nàng

“Chờ sao chẳng thấy trăng vàng

Cho mình ngắm thỏa bóng nàng tắm trăng”…


9/2006

(*) - Thơ Hàn Mặc Tử

Không có nhận xét nào: